Những người đã mất đi một phần thân thể, trở
thành phế nhân, sự đau khổ không chỉ thể xác mà cả tinh thần. Họ đã bị
ngược đãi ngay từ những ngày đầu thất trận, bị đẩy ra bên lề xã hội, vất
vưởng, lang thang, thất chí, Đó là những
người thương binh VNCH... Tất cã tương lai trước mặt họ đã đóng sập sau
ngày mất nước năm 30 tháng 4 năm 1975.. Trong những ngày cuối cùng của
chính thể tự do, họ đã chiến đấu mạnh liệt để chận làng quân CS chiếm
miền Nam để chúng ta có thời gian di tản.
Dẫu chưa bao giờ kể lể về sự hy sinh của
minh để chúng ta còn ngày hôm nay, đươc may mắn hít thở bầu không khí tự
do nơi xứ người. Nhưng ân sâu nghĩa nặng với người thương binh VNCH có
lẽ là bất tận, không riêng chúng ta mà con
cháu chúng ta cũng không bao giờ, và không thể nào lãng quên họ, những
người hy sinh thầm lặng cho sự sống và tự do của miền Nam VN.
Gần đây Thiên nguyện viên của hội TƯỞNG NHỚ
VÀ TRI ÂN đã đến thăm viếng một TPB/QLVNCH, Anh bị mù hai mắt, nay đã 75
tuổi, vợ anh mất nhưng để lại và cưu mang thêm hai người con đã hơn 50
tuổi, một người con trai bị tâm thần và
một người con trai bị hen xuyển nặng vẩn còn chung sống với ông. Tình
cảnh rất thảm....Sau đây sơ lươc về anh
Anh TPB PHAM VĂN BÊ sinh năm 1943 Số quân
43/220775 Cấp bậc Hạ sĩ , anh phục vụ Đại đội 1 TD 314 Địa Phương Quân ,
Tiểu Khu Tây Ninh,. Anh bị thương ngày 10/9/1972 tại Suối Đá , Tây Ninh
do đi mở đường và bị đạp mìn của VC. Anh
mù hai mắt ..
Xin các ACE hảy giúp đở cho anh và gia đình
anh. Chúng tôi đang tìm manh thường quân để bảo trợ lâu dài cho anh, để
giúp đở trong những ngày còn lại của anh. vì anh không còn với chúng ta
bao lâu ..
No comments:
Post a Comment